Thu nhớ

nửa vần thơ






nửa vần thơ ta nhặt từ quá khứ
buổi chiều thu khắc khoải, trông mong
đời lặng lẽ ngược dòng sâu nhung nhớ
nửa vần thơ rơi, vô ý phải lòng

người đi mất ...
nghìn năm trôi đi mất
một đời ta còn lại nửa vần thơ
trăng chênh chếch trên cao che nửa mặt
chốn trần gian ta cùng gió bơ vơ

mưa nặng hạt, rơi chiều tháng sáu
nửa vần thơ hoang phế bụi thời gian
ta cùng gió lạc về vùng kỷ niệm
tìm gọi nhớ thương trong đống tro tàn

nửa vần thơ bao giờ lành lặn
để ta thôi dệt mộng hư hao
người ghé lại một chiều tháng sáu
nửa vần thơ ta ...chợt nhiên đau ...!

2022/06/05

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 15 tháng 6 năm 2022

Bình luận về Bài thơ "nửa vần thơ"